Chuyển đến nội dung chính

Ecole Yat-Sen: Dòng chữ cuối cùng trên "trường phố" đã biến mất

 Một dãy nhà cũ kỹ lặng lẽ tại góc đường. Dòng chữ "Ecole Yat-Sen" phai mờ trên cao. Những ký tự này ở đây đã tám mươi lăm năm, mang theo một câu chuyện đã lãng quên về một trường tiểu học hiếm hoi của người Hoa ở trung tâm thành phố...


Vào những năm thời kỳ đầu của Sài Gòn, khu vực này đa phần người Hoa sinh sống. Họ dựa vào dòng kênh Bến Nghé để buôn bán, vận chuyển hàng hóa. Lúc này, đường Nguyễn Công Trứ còn được gọi là phố Triều Châu, nơi những người Tiều và người Phúc Kiến sinh sống lẫn với người Việt.

Dãy nhà này ra đời từ trước 1940, khi cuộc sống quanh đây ngày càng nhộn nhịp, sôi động. Đó là một trường tiểu học dạy tiếng Hoa hiếm hoi nằm ở trung tâm Sài Gòn. Có thể tưởng tượng khối kiến trúc giản dị, nhỏ nhắn này như một kiểu “trường phố” xịn sò xinh xắn lúc bấy giờ.


Trường Tiểu học Tôn Dật Tiên hay Ecole Yat-Sen

Ngày nay, không còn tài liệu chính thống nào ở Việt Nam nói về trường tiểu học này nữa, nó đã bị lãng quên thực sự. Tuy nhiên, đây có thể là một cố gắng chung của cộng đồng Triều Châu, Phúc Kiến để con em xung quanh khu vực Chợ Cũ, Bến Nghé có thể đến trường.

Cái tên Yat-Sen bắt đầu được cộng đồng người Hoa sử dụng rộng rãi từ những năm 1925, sau khi Tôn Dật Tiên qua đời. Họ cũng áp dụng điều đó ở đây, trong khi “Ecole” là một quy định bắt buộc của Pháp lúc bấy giờ. Ngày nay, dòng chữ này ngày càng mờ nhạt đi, bạn phải cố gắng lắm mới có thể đọc được. Dù sao, tám mươi năm cũng đang làm công việc của mình, đó là xóa dần cho đến khi các ký tự lâu đời mất hút vào một ngày nào đó.


Vẻ đẹp giản dị của trường Ecole Yat-Sen

Vào thời kỳ ngôi trường còn hoạt động, khu vực Ký Con, Yersin, Nguyễn Công Trứ… chỉ là những con phố nhỏ. Vì vậy, kiến trúc đơn giản này giống như “trường thị trấn” hoặc “trường làng” hơn, với hành lang thông thoáng trên một tầng cao duy nhất nhìn xuống Sài Gòn êm đềm. Vẻ đẹp mộc mạc này làm cho chúng ta dường như nghe được cả tiếng trẻ con đùa giỡn gọi nhau chạy dài theo dãy phố sinh động.


Ở góc giao lộ của hai con đường, ngôi trường tạo một điểm nhấn theo kiểu mặt tiền Art Deco cổ điển với vài chi tiết điệu đà nối dài sang phía còn lại. Mọi thứ không quá hoa mỹ, không quá cầu kỳ, chỉ vừa đủ mang đến vẻ đẹp dễ thương cho một trường tiểu học xinh xẻo.




Nếu bước vào trong, bạn qua một cầu thang gấp khúc với độ dài rất ngắn dành cho những bước chân nhỏ. Sau đó một vùng trời rộng thênh thang để đón các cơn gió xa xưa dịu dàng thổi lên từ kênh Bến Nghé. Phía đối diện là một khu phố màu sắc khác có kiến trúc khá tương đồng, có vẻ như "trường tiểu học thị trấn" đã nằm ở vị trí không thể nào yên bình hơn.



Những học trò cũ

Mặc dù chúng ta không còn tài liệu nào nói về trường Ecole Yat-sen, nhưng dường như nó rất quan trọng với người Hoa. Vì vậy, bạn có thể đọc được những câu chuyện kể về tuổi thơ êm đềm của những cậu bé từng đùa giỡn trên hành lang thông thoáng kia. Đó là một học sinh nghèo cùng gia đình mưu sinh, mở cửa hàng nước giải khác ngay dưới cổng trường. Hoặc một người nổi tiếng ở Trung Quốc như Trương Tùng Tổ, Trưởng khoa Nghệ thuật Đại học Hoa Đông, Thượng Hải. Ông từng cùng gia đình chạy trốn cuộc xâm chiếm của Nhật Bản và đến Việt Nam, học ở Ecole Yat-sen trước khi chiến tranh lan rộng đến nỗi phải quay trở về Trung Quốc. 

Cách những cựu học sinh ở khắp nơi trên thế giới này kể về ngôi trường kỳ lạ ở Sài Gòn cũng tương tự như cách chúng ta nói về mái trường thơ ấu. Cùng một kiểu kỉ niệm tuyệt đẹp được gìn giữ, nâng niu.

Trường Ecole Yat-sen biến mất

Vào những năm cực thịnh, Yat-sen mở rộng thêm một trường trung học cơ sở khác. Nhưng chi nhánh mới này nhanh chóng bị đóng cửa vào 1956, khi chính quyền lúc bấy giờ siết chặt việc công nhận những trường tư nhỏ.

Trường tiểu học cũng đóng cửa lặng lẽ vào những năm sau đó. Tất cả chỉ còn lại dãy nhà phố đã được sử dụng vào nhiều mục đích khác nhau, chấm dứt một thời kỳ rộn rã bước chân nhỏ chạy ngoài hành lang.


Trường Ecole Yat-sen nằm ở một góc đường tuyệt đẹp, vì vậy có thể bạn sẽ qua lại nhiều lần đoạn cũ kỹ này. Hãy nhớ nhìn lên tấm bảng cao cao phía trên, trước khi những ký tự phai nhạt kia biến mất trong sức mạnh của thời gian. Giống như ngôi trường xinh đẹp, dù cố gắng cũng không thể giữ vững trước biến động của thời cuộc, nay trở thành một câu chuyện cũ của Sài Gòn.

Nhận xét

Xem nhiều nhất

Tiền Ngân Hàng Quốc Gia Việt Nam

Ngân hàng Quốc gia Việt Nam là ngân hàng trung ương của Quốc gia Việt Nam và Việt Nam Cộng hòa hình thành ngày 31 tháng 12 năm 1954 và hoạt động đến ngày 30 tháng 4 năm 1975. Ngoài việc phát hành tiền tệ, cơ quan này đảm trách việc quản lý tài chính và tham mưu các chính sách liên quan đến tiền tệ cho Chính phủ Việt Nam Cộng hòa. Theo Wiki - Link Thêm thông tin  https://tuoitre.vn/150-ngay-cuoi-cua-dong-bac-tran-hung-dao-1307139.htm

Kể chuyện kinh cầu xưa vùng Sài Gòn Chợ Lớn trước 1975 - phần II

  3-  Cầu trên rạch phiá Nam-rạch Bến Nghé, Kinh Bải Sậy, Kinh Đôi, Kinh Tẽ Sông Sài Gòn (Bến Nghé) chạy qua  quận 1  thành phố Sài Gòn quẹo sang trái biến thành rạch Bến Nghé. Sau đó vì lý do kinh tế vận chuyển thương mại , kinh Tẽ lại được đào thêm năm 1905. Rạch Bến Nghé, còn gọi là kinh Chợ Lớn, thời nhà Nguyễn còn gọi là sông Bình Dương. Thời Pháp thuộc, người Pháp gọi là Arroyo Chinois  (Kinh Người Tàu). Tưởng cũng nên biết rằng người Tàu từ miền Cù lao Phố chạy về đây lập nghiệp, xây dựng cơ nghiệp dọc hai bờ rạch, ghe thuyền tấp nập thu hút dân thương hồ miền Tây, tứ xứ, tụ hợp về đây kể cả người ngoại quốc, họ gọi vùng này là Đề Ngạn, người Việt gọi là kinh Tàu Hủ. Rạch Bến Nghé chạy dài từ Bến Nhà Rồng-Cột cờ Thủ ngữ đến kinh Lò Gốm, đường nước thiên nhiên. Hợp lưu dọc theo rạch Bến Nghé có những hệ thống kinh tự nhiên, mà hai rạch quan trọng là rạch Ông Lớn và rạch ông Nhỏ và rạch Xóm Củi. Rạch Bến Nghé chảy về phiá Tây thì gặp Rạch Lò Gốm h...

Đại lộ Norodom

 Đại lộ Thống Nhứt, từng mang tên là đại lộ Norodom, nay là đường Lê Duẩn, dài chỉ khoảng 2 km, nối từ Thảo cầm Viên tới Dinh Độc Lập (trước năm 1955 mang tên là Dinh Norodom, hoặc Dinh Thống Đốc Nam kỳ, từng là nơi làm việc của các Thống đốc Nam kỳ, hoặc phó Toàn quyền Đông Dương), là con đường quan trọng bậc nhất của Sài Gòn. Thời kỳ 1955 đến 1975, đây là con đường đi thẳng tới phủ tổng thống.

Hình ảnh hiếm của đường Catinat vào 100 năm trước

  Đường Catinat (đường Tự Do, nay là đường Đồng Khởi) đã đượᴄ người Pháp thiết lập ngay từ lúᴄ họ bắt đầu quy hᴏạᴄh νà xây dựng Sài Gòn thành một đô thị kiểu phương Tây, νà là ᴄᴏn đường đượᴄ tráng nhựa đầu tiên ᴄủa Sài Gòn. Sau đó không lâu, nó nhanh ᴄhóng trở thành trung tâm sinh hᴏạt thương mại ᴄủa thành phố. Đường Catinat 100 năm trước Để nói về sự nhộn nhịp rực rỡ của con đường Catinat đầu thế kỷ 20, hãy đọc lại những mô tả của nhà văn hóa Phạm Quỳnh khi ông có chuyến thăm Nam kỳ vào năm 1918, như sau: “Kể tᴏ lớn thì đường Catinat ᴄhưa phải là tᴏ lớn nhất ở Sài Gòn. Nhưng ᴄũng tứᴄ như đường Paul Albеrt ở Hà Nội (nay là phố Tràng Tiền) là nơi người Tây đến lập phố trướᴄ nhất, rồi sau mỗi ngày một bành trướng mãi ra, thành nơi trung tâm, đâu đâu ᴄũng đổ xô νề đấy, ᴄáᴄ đường mở sau đều tiếp phụ xung quanh. Đông đúᴄ phồn thịnh đến nỗi đã phải mở một ᴄᴏn đường ᴄhạy dọᴄ thеᴏ, tᴏ lớn rộng rãi hơn nhiều, gọi là đường Charnеr (nay là đường Nguyễn Huệ) để rút bớt ᴄái sứᴄ bành trướng đi í...

Đài Radar Phú Lâm

 Cổng trước của Đài Radar Phú Lâm, ngay chỗ đậu xe máy khoảng năm 1969-1971, nhìn xa xa là Giảng đường Lộc uyển ở đường Lục tỉnh (Tịnh xá Lộc Uyển sau này)

Đường Lê Quang Sung

 Xe lam trên đường Lê Quang Sung (xưa là Trương Tấn Bửu) - Phạm Đình Hổ, Quận 6 năm 1992 và góc chụp so sánh với vị trí này năm 5/2016

Nước mắm tĩnh

 Người Sài Gòn xưa ăn nước mắm tĩnh